Thay áo mới cho tàu biển

Qua được cửa bảo vệ khá nghiêm ngặt của Nhà máy đóng tàu Dung Quất, tôi tiếp cận nơi sửa chữa, bảo trì tàu dầu thô lớn nhất Việt Nam mang tên PVT Mercury cũng là lúc trời tròn bóng nắng.
Không khí lao động khẩn trương đã cuốn tôi theo công việc của những người thợ “thay áo mới cho tàu”…
Thợ sơn của Công ty TNHH DV Đông Bắc đang sơn vỏ tàu.
Để đến được nơi con tàu “khủng” đang nằm dài cho hàng trăm công nhân cạo hàu, sơn quét, cọ rửa, vô dầu mỡ, chỉ có một lối duy nhất là đi theo cầu thang lắp ghép cơ động xuống “âm” 15m so với mực nước biển.
Sỡ dĩ có công trường “âm” dưới lòng đại dương là nhờ một bức tường chắn sóng bằng cốt thép vững chắc lắp ghép như hai cánh cửa được kéo ngang qua ngăn không cho nước biển tràn vào để công trường hoạt động.
Bởi thế, anh em thủy thủ tàu dầu thô PVT Mercury không gọi nơi sửa chữa tàu là “triền đà” mà gọi là “dốc” – có nghĩa là “cửa”, tiếng Anh là door (PV).
Khi tàu sửa chữa xong, cánh cửa này được mở ra và nước biển tràn vào, tàu nhổ neo ra khơi.
Thuyền trưởng tàu dầu thô PVT Mercury Hồ Anh Vân bảo rằng: “Những năm trước, việc sửa chữa, bảo trì tàu dầu thô thường phải đưa sang nước ngoài thực hiện.
Thế nhưng, lần này chúng tôi đã chọn Nhà máy đóng tàu Dung Quất để thực hiện vì tin tưởng vào trình độ tay nghề của công nhân ở đây đã đáp ứng được”.
Chị Nguyễn Thị Lệ Thu – Phó Giám đốc Công ty TNHH dịch vụ Đông Bắc (TP.Quảng Ngãi) – một trong hai doanh nghiệp được chọn tham gia sửa chữa, bảo trì con tàu dầu thô này cho biết: “Công ty xem việc được chọn sửa chữa, bảo trì cho tàu dầu thô lớn nhất Việt Nam ngoài tạo việc làm cho người lao động còn là cơ hội được cọ xát, học hỏi, nâng cao trình độ tay nghề thi công.
Từ đó nâng cao năng lực cạnh tranh, đáp ứng tốt hơn nhu cầu của ngành công nghiệp sửa chữa tàu biển”.
Hiện tại, người lao động của Công ty TNHH dịch vụ Đông Bắc được trả 800.000 đồng/ngày làm việc 12 giờ; 400.000 đồng/8 giờ bao ăn, ở.
Đây là mức thu nhập khá cao, nhưng nhìn áp lực công việc, môi trường lao động nặng nhọc, độc hại của nghề này mới hiểu đó là sự bù đắp tương xứng.
Con tàu lớn nhất Việt Nam mang tên PVT Mercury chỉ còn khoảng 10 ngày nữa là hoàn tất việc sửa chữa, bảo trì.
Hai màu đỏ, cam được chọn làm màu sơn cho tàu được các anh thợ sơn nỗ lực phết lên phủ kín cả con tàu dài 245m, rộng 45m.
Chiếc chân vịt rất lớn được những người thợ hì hục lau chùi, đánh bóng.
Có lẽ cực nhất vẫn là các anh kỹ sư máy phải chui vào hầm với chằng chịt đường ống, nồi hơi, bình áp suất… cọ rửa, bắt vít, vô dầu mỡ.
Hầm máy tối đen, phải bật bóng điện và sử dụng đèn pin để di chuyển.
Tôi theo chân máy trưởng của tàu PVT Mercury Nguyễn Văn Khoái (SN1985) vào hầm máy – trái tim của con tàu, cảm giác như lạc vào "ma trận".
Tại buồng điều khiển máy tàu, máy trưởng Nguyễn Văn Khoái giới thiệu với tôi nguyên tắc cơ bản hoạt động của máy tàu.
Anh Khoái bảo: Toàn bộ hệ thống điện của tàu hôm nay do đang ở trên bờ nên chuyển từ dùng máy phát điện sang điện trạm bờ - điện quốc gia (PV).
Còn ngoài khơi, bình thường mỗi ngày để con tàu này hoạt động, phải tiêu tốn 3 tấn dầu Diezel.
Trong đó, ngoài phục vụ hoạt động máy móc, máy nổ còn cung cấp điện cho kho thực phẩm luôn được làm lạnh ở nhiệt độ 10 độ C đối với rau, củ quả và âm 25 độ C đối với thực phẩm tươi sống.
Tàu PVT Mercury vào “dốc” sửa chữa sau đúng 30 tháng hoạt động trên biển.
Anh em trên tàu luôn tạo điều kiện tốt nhất cho đội thợ hoàn thành công việc.
Thợ làm 3 ca/ngày, anh em tàu cũng cử người luôn bên cạnh động viên, nhắc nhở, giúp đỡ khi họ gặp khó khăn.
Thợ sửa chữa và thủy thủ tàu như anh em một nhà.
Bởi trong họ, ai cũng hiểu sự vui vẻ sẽ tạo ra hưng phấn trong công việc “chăm sóc sức sống” cho con tàu, để nó có thêm sức mạnh rẽ sóng vươn khơi, tiếp nối những chuyến hàng dầu thô từ mỏ Bạch Hổ về Nhà máy lọc dầu Dung Quất.
Có thể bạn quan tâm

Khoảng 1 tháng qua, giá lúa gạo nguyên liệu tại ĐBSCL ở mức cao, nhưng thời điểm giá này, nông dân không còn lúa để bán và đang chuẩn bị vào vụ thu hoạch lúa đông xuân 2013-2014. Nông dân không đủ điều kiện tạm trữ để chờ giá nên luôn chịu thiệt thòi, hầu hết nông dân phải bán lúa tươi tại ruộng ngay khi thu hoạch.

Mặc dù một thời gian dài vào giữa năm 2013, thịt lợn hơi giảm giá mạnh làm cho người chăn nuôi không lãi nhiều nhưng vẫn cầm chừng đàn và với sự tính toán, nắm bắt nhu cầu thị trường, từ tháng 9/2013, nông dân tăng đàn để đảm bảo lượng thịt đáp ứng nhu cầu tiêu dùng thực phẩm trong Tết Nguyên đán. Đúng vào thời điểm này, giá thịt lợn tăng trở lại tạo điều kiện để người chăn nuôi nâng cao thu nhập.

Xã Hải Ba, huyện Hải Lăng, tỉnh Quảng Trị là vùng đồng bằng ven biển có diện tích tự nhiên khá lớn nhưng 3/4 diện tích là đất cát bạc màu, hàng năm phải đối mặt với hạn hán, đất nghèo sinh dưỡng, cát lấp và cát bay.

Cụ thể, đối với vùng thấp thì đẩy mạnh chuyển dịch cơ cấu mùa vụ, đưa các giống lúa ngắn ngày, chất lượng vào gieo cấy; đối với vùng trũng cấy lúa kém hiệu quả thì chuyển sang đào ao nuôi trồng thuỷ hải sản; còn vùng đồi núi thấp thì trồng cây ăn quả.

Nhiều năm trước, Trấn Dương là xã nghèo của huyện Vĩnh Bảo (Hải Phòng) vì hầu hết diện tích canh tác đều cấy lúa, năng suất thấp. Từ khi đưa cây ớt về "ngự trị", nhiều hộ nông dân ở đây đã phất lên nhanh.