Đưa hàng Việt về nông thôn miền núi khi doanh nghiệp vào cuộc
Điểm bán hàng tại Võ Miếu luôn đông khách
“Mưa dầm thấm lâu”
Nhớ lại những ngày đầu mang hàng vào xã Võ Miếu để bán, bà Nguyễn Lệ Thủy- chủ cửa hàng thương mại xã Võ Miếu (huyện Thanh Sơn, tỉnh Phú Thọ), người đã có hơn 20 năm kinh nghiệm phân phối hàng hóa tại khu vực miền núi- cho hay, để đem hàng tới cho bà con, trước đây, khi chưa có các phương tiện giao thông hiện đại, bà và chồng từng phải gùi hàng trên lưng, “cõng” hàng vào xã.
Dần dần, khi cửa hàng phát triển, có thể mua ôtô để vận chuyển hàng, công việc bớt vất vả hơn.
Tuy nhiên, để đưa hàng vào các thôn, bản nằm sâu trong núi, nhân viên công ty vẫn phải dùng xe máy hoặc thậm chí đi bộ để đem hàng đến tận tay bà con.
Đem hàng vào đã khó, làm sao để bà con lựa chọn và sử dụng hàng Việt Nam còn khó hơn.
Do dân trí thấp, mức sống không cao, bà con ở đây thường lựa chọn hàng hóa dựa vào giá.
Bên cạnh đó, do nằm trên địa bàn một huyện là cửa ngõ giao thương của 3 tỉnh nên Võ Miếu đã từng được coi là “thủ phủ” của hàng nhái, hàng giả, hàng kém chất lượng, hàng Việt chính hãng khó cạnh tranh.
Để bà con ưu tiên lựa chọn và sử dụng hàng Việt, bà Thủy đã có cách truyền thông tương đối đặc biệt.
Bà Thủy chia sẻ: “Không như vùng đồng bằng hay thành phố, có thể sử dụng các phương tiện truyền thông như báo, đài, ở những thôn, bản xa xôi, phương thức duy nhất là truyền miệng”.
Tận dụng vị trí cửa hàng ở cạnh cây xăng, bà cho nhân viên của mình túc trực tại đó để mời người dân vào xem hàng và dùng thử.
Bên cạnh đó, chủ cửa hàng chính là người sử dụng trước và dùng uy tín của chính mình để cam kết sẽ bán hàng chất lượng tốt nhất.
“Mưa dầm thấm lâu”, từ chỗ còn e ngại, bà con xung quanh khu vực này đã tin tưởng và lựa chọn sử dụng hàng Việt.
Có những dịp đặc biệt như Trung thu, cửa hàng phải huy động 7- 8 người để bán hàng và đưa hàng vào các đại lý ở sâu trong các xã.
“Bà con miền núi dù dân trí thấp nhưng đã tin là họ sẽ trung thành với lựa chọn của mình” - bà Thủy chia sẻ.
Tương tự như bà Thủy, ông Nguyễn Đức Anh - Giám sát bán hàng Công ty sữa đậu nành Việt Nam (Vinasoy) - cho biết, cách đây nhiều năm, để sản phẩm của công ty đến với bà con vùng sâu, miền núi, cán bộ công ty đã được giao “nằm vùng” tại những khu vực này với nhiệm vụ duy nhất là tìm hiểu nhu cầu thực sự của bà con, tuyên truyền trực tiếp để bà con hiểu và lựa chọn sản phẩm.
Ban đầu, nhân viên công ty phải tự đi đến những điểm đại lý nhỏ để tiếp thị.
Khu vực dễ dàng thì đi xe máy, vùng khó khăn hơn thì đi bộ.
Dần dần, những sản phẩm của công ty được gửi tại các cửa hàng nhỏ lẻ ngày nhiều lên.
Lúc này, nhân viên “nằm vùng” lại quay trở ra, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ ở những vùng khó khăn khác.
Chú trọng yếu tố giá
Đối với bất cứ địa bàn nào, giá là yếu tố quan trọng hàng đầu quyết định sức cạnh tranh của sản phẩm hàng hóa.
Tại địa bàn nông thôn, miền núi, giá lại càng là yếu tố quan trọng hơn gấp bội.
Hiểu rõ vấn đề này, các doanh nghiệp luôn nỗ lực để có mức giá ưu đãi nhất cho các sản phẩm, hàng hóa phục vụ địa bàn nông thôn.
Ông Nguyễn Đức Anh nhận xét, yếu tố quan trọng giúp các sản phẩm của công ty đứng vững ở địa bàn nông thôn, miền núi, bên cạnh việc bảo đảm chất lượng, có nguồn gốc xuất xứ rõ ràng, hàng hóa phải có giá bán cạnh tranh so với các sản phẩm cùng loại.
Bên cạnh đó, công ty đã ký hợp đồng trực tiếp với các cửa hàng bán lẻ để làm sao giảm tối đa chi phí.
Để hỗ trợ, giúp các sản phẩm có giá bán cạnh tranh, ông Phan Long Hoàng - quản lý siêu thị BK Mart (Bắc Kạn) - cho hay, một số mặt hàng đặc sản địa phương khi đưa vào bán trong siêu thị BK Mart sẽ được miễn phí tiền thuê quầy hàng trong thời gian đầu.
Đây chính là giải pháp hỗ trợ tích cực nhất giúp cho doanh nghiệp cung cấp hàng hóa có giá cả cạnh tranh đến với người tiêu dùng.
Sự vào cuộc của doanh nghiệp sẽ bảo đảm cung ứng hàng hóa có chất lượng tốt, nguồn gốc xuất xứ rõ ràng, giá cả cạnh tranh, chinh phục lòng tin của người tiêu dùng ở nông thôn, miền núi.
Có thể bạn quan tâm
Mặc dù nhông là con vật dễ nuôi, có giá trị kinh tế cao, thị trường tiêu thụ mạnh, thế nhưng chỉ sau vài năm thành lập Tổ hợp tác nuôi nhông xã Bình Thạnh (Bình Sơn), từ 24 thành viên, đến nay chỉ còn vài hộ giữ lại nghề này...
Khi viết bài này, tôi chợt nhớ tới tên một truyện ngắn nổi tiếng của cố nhà văn Nhật Tuấn (vừa qua đời), tên truyện ngắn ấy là :“Con chim biết chọn hạt”.
Đời sống khó khăn, ngư lưới cụ phục vụ đi biển thiếu thốn, 84 hộ dân ở thôn Đông Thuận, xã Tịnh Hòa (TP.Quảng Ngãi) thuộc diện di dời phục vụ Dự án Nhà máy Lọc dầu Dung Quất (NMLD DQ) được Ngân hàng Chính sách Xã hội (NHCSXH) cho vay vốn giải quyết việc làm.
Dù ngành nông nghiệp đã và đang ráo riết vào cuộc, nhưng việc dùng chất cấm trong chăn nuôi vẫn chưa có dấu hiệu “hạ nhiệt”.
Mặc dù nhiều địa phương đã “cán đích” xã đạt chuẩn nông thôn mới (NTM). Song để giữ vững các tiêu chí đã đạt được, tạo “cú huých” để đưa xã nhà phát triển hơn nữa là vấn đề không hề đơn giản, vì nó chịu sự tác động từ rất nhiều yếu tố khách quan lẫn chủ quan.