Ở hai đầu nỗi khó
Tiếp theo là cung cách sản xuất nhỏ, hễ lãi là cả làng đua nhau...
chọn giống tôm thì nhờ người bày cách; mua hàng thì nghe ngọt tai, giá rẻ là...xong.
Tôm bị bệnh thì quăng tiền mua kháng sinh, hóa chất để chữa trị, miễn sao, con tôm còn bơi là vui..
Phía “đầu ra” - ngành thủy sản đang “sốt vó”, khi nhiều nước nhập khẩu đã không nhận hàng tôm đông lạnh bị nhiễm kháng sinh, chất cấm.
Khoảng giữa“đầu vào”, “đầu ra” ấy, nhiều người giải thích rằng, chắc thấy nước mình xuất bán tôm mạnh nên gây khó! Nhưng người am hiểu thị trường đều biết, ở nước ngoài, thông tin về an toàn vệ sinh thực phẩm rất được chuyên gia y tế truyền thông cặn kẽ tới người tiêu dùng.
Chỉ cần một người, một nhóm người ăn bị ngộ độc thực phẩm..., là có khi mất hẳn cả một thương hiệu hàng hóa bởi người tiêu dùng không dám quay lại mua lần sau.
Cách xử lý thực phẩm của nhiều nước trên thế giới cũng khác Việt Nam.
Với họ, đồ ăn “hư – là hỏng”, “hại – là bỏ” chứ không như một vị lãnh đạo trong ngành thủy sản nước ta khuyên người tiêu dùng sử dụng lô tôm xuất khẩu bị trả về “chỉ cần luộc lên là ăn được!”
Lại có người lý giải “tiền nào của ấy”, mua giá rẻ thì phải nhận hàng như thế! Nhưng họ đâu biết rằng, sau nhiều lần bị chối từ do chất lượng hàng hóa thất thường, nay được, mai không –nhà nhập khẩu buộc phải áp đặt “chi phí rủi ro”, trừ vào giá mua mà chính bên bán phải trả! Thế là doanh nghiệp lao đao, kéo theo hệ quả nông dân bỏ đầm, bỏ nuôi.
Cạnh tranh về giá cả, về lượng xuất bán chỉ là một nguyên do nhỏ, việc tự hạ uy tín do xem thường quy chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm, để hàng bị trả về, gây tổn thất tiền của và uy tín, mất thị trường, phải được xem là nguy hiểm, là mất mát nhiều.
Bởi đất nước ta, đã phải trả giá bằng biết bao công lao của người nông dân, các thế hệ doanh nhân gây dựng nên uy tín, thương hiệu con tôm mới có được như ngày nay.
Một vụ tôm thẻ chân trắng khoảng 3 tháng, tôm sú cần thời gian gần gấp đôi mới thu hoạch.
Nuôi được con tôm đã khó, xuất khẩu được con tôm càng khó hơn.
Thế nên, ở hai đầu nỗi khó - người sản xuất, người chế biến, nhà xuất khẩu cùng bền chí, bền gan “làm nông nghiệp bằng trái tim” mới có thể khôi phục lòng tin cho ngành thủy sản Việt Nam dường như đang lao dốc.
Related news
Mồi câu là lông gà trắng, là vải kim tuyến hoặc cá nục, cá cơm… Cần câu chỉ đơn giản những sợi cước mảnh, dài gắn từ 5 đến 15 lưỡi câu. Hành trang của nghề câu chỉ có thế. Ấy vậy mà trải qua không biết bao thăng trầm, những ngư dân vẫn lặng lẽ cùng thuyền nan thẳng tiến ra biển để giữ lấy nghề xưa.
Phó Thủ tướng Hoàng Trung Hải yêu cầu các địa phương hoãn tất cả các hoạt động chưa cần thiết, tập trung kiểm tra toàn bộ hệ thống tiêu, hồ chứa, các vùng xung yếu... thực hiện cấm biển ngay trong hôm nay (17/7), trong ngày mai (18/7), không để ngư dân còn hoạt động trên biển.
Theo quy hoạch của ngành điện Trà Vinh, sản lượng điện cho nuôi tôm vỏn vẹn 670.000 kWh. Nhưng chỉ tính đến năm 2013, sản lượng điện thực tế phục vụ nuôi tôm đã lên tới 34 triệu kWh, gấp hàng chục lần quy hoạch. Sự lệch pha giữa quy hoạch nông nghiệp và quy hoạch điện đang ảnh hưởng nghiêm trọng đến sản xuất, kinh doanh của bà con.
Sau vụ việc cơ sở thu mua chuối ngâm hóa chất của ông Hoàng Phú Tới bị xử phạt, người trồng chuối ở Tịnh Hà (Sơn Tịnh) lại bắt đầu một mùa chuối mới với đầy hy vọng. Tuy vậy, nỗi lo mất mùa vẫn đè nặng lên người trồng chuối nơi đây.
Australia là một trong những nước có mức tiêu thụ thuỷ sản bình quân đầu người tăng từ 10kg/năm vào những năm 1990 lên khoảng 25kg/năm hiện nay. Tuy nhiên, mức tiêu thụ bình quân này vẫn còn thiếu 40% so với khuyến cáo của các tổ chức về sức khoẻ của nước này, nên, nhu cầu tiêu thụ thuỷ sản của Australia sẽ còn tăng hơn nữa.