Mía tím bí đầu ra

Khác với mọi năm, đến nay tuy đã quá vụ thu hoạch chừng hơn 2 tháng, song nhiều ruộng mía tím ở các xã trên địa bàn huyện vùng cao Tân Lạc (Hòa Bình) vẫn chưa xuất bán được, vì ít thương lái hỏi mua.
Ngồi trong chiếc lều bán mía được dựng tạm ở cạnh Quốc lộ 6, anh Bùi Văn Mịch ở xóm Lồ, xã Phong Phú (Tân Lạc) vừa trò chuyện với chúng tôi vừa hướng ánh mắt ra đường hy vọng có người vào mua mía.
Không nén được nỗi buồn, anh Mịch chia sẻ: “Nhà tôi có hơn 3.000m2 trồng mía, năm trước bán giá 7.000 - 8.000đ/cây, thu được khoảng 30 triệu đồng.
Năm nay, không biết vì sao mía tiêu thụ chậm lắm, giá lại thấp, chỉ ở mức 4.000 - 5.000đ/cây mà cũng rất ít người hỏi. Nhà tôi gần đường còn chặt bán cho khách qua lại, chứ nhiều nhà ở sâu trong xóm đang lo không biết bán mía cho ai?”.
Theo tìm hiểu của chúng tôi, vụ mía năm 2014, diện tích trồng mía của huyện Tân Lạc vào khoảng 1890ha các loại. Trong đó riêng diện tích mía tím là trên 1.200ha, còn lại là diện tích mía trắng, mía đường.
Mía tím trồng tập trung ở một số xã như Phong Phú, Mỹ Hòa, Phú Vinh… Giá mía năm nay khá thất thường, thời điểm trước tết từ 6.000 - 7.000đ/cây, nhưng sau tết giá mía lại giảm mạnh, có thời điểm chỉ còn 1.500 - 2.000đ/cây, nhưng lượng thương lái thu mua cũng không nhiều.
Chị Đinh Thị Nhà, ở xã Phú Vinh cho biết, do giá thấp quá nên nhiều hộ vẫn chưa muốn bán, nhưng cây mía không thể để lâu quá được vì sẽ bị xốp, giảm lượng đường. Vì vậy, trước mắt người trồng mía ở Tân Lạc chỉ trông chờ vào thương lái với hy vọng thu được vốn đầu tư.
Thực tế cho thấy, vụ mía năm nay không chỉ ở Tân Lạc mà tại nhiều địa phương khác ở tỉnh Hòa Bình như Cao Phong, Lạc Sơn, Lương Sơn, Lạc Thủy, Kim Bôi…, việc tiêu thụ cũng đang gặp khó khăn. Có lẽ, cũng giống như nhiều loại nông sản khác, do trước đây mía tim được giá, nên người dân đua nhau mở rộng diện tích, dẫn đến thực trạng trên.
Related news

Thiết nghĩ, giữa lúc nhiều mô hình khuyến nông dù hiệu quả nhưng phải “tắt” ở khâu thí điểm vì thiếu kinh phí thì, cách làm của ông Khanh, ông Thân thật có sức hút và dễ lan tỏa bởi công việc cụ thể, hiệu quả thực tế. Thế nên không chỉ ông Thinh, ông Pha Răng mà còn rất nhiều nông dân trong tỉnh đã đổi đời nhờ cái cách “khuyến nông rất nông dân” ấy.

Khu vực Núi Cấm thuộc địa bàn 3 xã An Hảo, An Cư và Tân Lợi, huyện Tịnh Biên (An Giang) có diện tích phủ rừng khoảng 3.400 ha. Số diện tích này được giao khoán cho 3.638 hộ nhận chăm sóc và giữ rừng.

Một nông dân ở Tây Nguyên đã từng nhìn vài hecta Mắc ca của mình, nói: “4 năm nữa là tôi có thể đi máy bay ra thăm Hà Nội đấy”. Người nông dân này hoàn toàn có thể đi máy bay ra Hà Nội khi cây Mắc ca được trồng theo quy hoạch, mang lại hiệu quả cao… Tuy nhiên, hiện cây trồng này chưa thực sự nhận được sự quan tâm, đầu tư thỏa đáng.

Cấp chứng chỉ bền vững (chứng chỉ FSC) cho rừng trồng là một chứng nhận về mặt kỹ thuật mang lại nhiều lợi ích cho bản thân chủ rừng và bảo vệ môi trường sinh thái. Thấy rõ lợi ích này, nhiều hộ nông dân đã tự nguyện tham gia nhóm hộ trồng rừng thực hiện chứng chỉ FSC. Trồng rừng nguyên liệu gắn với việc cấp chứng chỉ rừng nâng cao chất lượng là một hướng đi đúng của lâm nghiệp Quảng Trị.

Mấy năm nay, rải rác khắp các xã trong huyện Chư Pưh (Gia Lai), diện tích tiêu chết xuất hiện ngày càng nhiều, dù đây là khu vực đất trồng tiêu tốt nhất vùng. Tính trên địa bàn Tây Nguyên, hàng nghìn hộ trồng tiêu cũng gặp tình cảnh tương tự.