Ở hai đầu nỗi khó

Tiếp theo là cung cách sản xuất nhỏ, hễ lãi là cả làng đua nhau...
chọn giống tôm thì nhờ người bày cách; mua hàng thì nghe ngọt tai, giá rẻ là...xong.
Tôm bị bệnh thì quăng tiền mua kháng sinh, hóa chất để chữa trị, miễn sao, con tôm còn bơi là vui..
Phía “đầu ra” - ngành thủy sản đang “sốt vó”, khi nhiều nước nhập khẩu đã không nhận hàng tôm đông lạnh bị nhiễm kháng sinh, chất cấm.
Khoảng giữa“đầu vào”, “đầu ra” ấy, nhiều người giải thích rằng, chắc thấy nước mình xuất bán tôm mạnh nên gây khó! Nhưng người am hiểu thị trường đều biết, ở nước ngoài, thông tin về an toàn vệ sinh thực phẩm rất được chuyên gia y tế truyền thông cặn kẽ tới người tiêu dùng.
Chỉ cần một người, một nhóm người ăn bị ngộ độc thực phẩm..., là có khi mất hẳn cả một thương hiệu hàng hóa bởi người tiêu dùng không dám quay lại mua lần sau.
Cách xử lý thực phẩm của nhiều nước trên thế giới cũng khác Việt Nam.
Với họ, đồ ăn “hư – là hỏng”, “hại – là bỏ” chứ không như một vị lãnh đạo trong ngành thủy sản nước ta khuyên người tiêu dùng sử dụng lô tôm xuất khẩu bị trả về “chỉ cần luộc lên là ăn được!”
Lại có người lý giải “tiền nào của ấy”, mua giá rẻ thì phải nhận hàng như thế! Nhưng họ đâu biết rằng, sau nhiều lần bị chối từ do chất lượng hàng hóa thất thường, nay được, mai không –nhà nhập khẩu buộc phải áp đặt “chi phí rủi ro”, trừ vào giá mua mà chính bên bán phải trả! Thế là doanh nghiệp lao đao, kéo theo hệ quả nông dân bỏ đầm, bỏ nuôi.
Cạnh tranh về giá cả, về lượng xuất bán chỉ là một nguyên do nhỏ, việc tự hạ uy tín do xem thường quy chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm, để hàng bị trả về, gây tổn thất tiền của và uy tín, mất thị trường, phải được xem là nguy hiểm, là mất mát nhiều.
Bởi đất nước ta, đã phải trả giá bằng biết bao công lao của người nông dân, các thế hệ doanh nhân gây dựng nên uy tín, thương hiệu con tôm mới có được như ngày nay.
Một vụ tôm thẻ chân trắng khoảng 3 tháng, tôm sú cần thời gian gần gấp đôi mới thu hoạch.
Nuôi được con tôm đã khó, xuất khẩu được con tôm càng khó hơn.
Thế nên, ở hai đầu nỗi khó - người sản xuất, người chế biến, nhà xuất khẩu cùng bền chí, bền gan “làm nông nghiệp bằng trái tim” mới có thể khôi phục lòng tin cho ngành thủy sản Việt Nam dường như đang lao dốc.
Có thể bạn quan tâm

Từ nhiều năm nay, xã Tân Minh, huyện Thường Tín (Hà Nội) đã nổi tiếng là vùng trồng rau gia vị của TP. Bằng sự cần cù lao động, mạnh dạn áp dụng khoa học kỹ thuật (KHKT), người dân ở đây đã từng bước nâng cao thu nhập, góp phần thay đổi bộ mặt nông thôn.

Những năm gần đây, nhiều nông dân ở các tỉnh, thành phố của vùng đồng bằng sông Cửu Long đã tận dụng diện tích đất vườn cạnh nhà, xây dựng chuồng trại để nuôi heo rừng. Trung bình, heo rừng giống đạt trên dưới 10kg có thể xuất bán trên 2,5 triệu đồng/con.

Đến thời điểm này, tuy đã gần bước vào chính vụ nuôi tôm năm 2013 nhưng không khí vào vụ tôm mới ở các hộ nuôi cũng như doanh nghiệp nuôi tôm trên cát ở tỉnh Quảng Bình khá buồn tẻ. Bên cạnh việc thiếu vốn sản xuất, vấn đề dịch bệnh tôm nuôi cũng làm cho người nuôi rất lo lắng nên dẫn đến việc các cơ sở đang treo ao...

Đó là mô hình trang trại chăn nuôi lợn nái ngoại của gia đình chị Hồ Thị Dung ở xóm Bún 2, xã Phấn Mễ, huyện Phú Lương. Sau 9 năm thực hiện, mô hình này đã đạt hiệu quả, mang lại giá trị kinh tế cao.

Không chỉ có đàn bò sữa lớn nhất nước, TP.HCM còn là nơi đi đầu nghiên cứu, chuyển giao tiến bộ KHKT để nhân nhanh đàn bò, phục vụ nhu cầu ngày càng gia tăng về sữa chất lượng cao của hàng chục triệu người tiêu dùng…