Xóm Hến Cuối Năm

Chạy dọc theo con lộ thôn quê khu Bờ Ao - nơi giáp ranh giữa ấp Vĩnh Lân (xã Vĩnh Trinh, huyện Vĩnh Thạnh, TP. Cần Thơ) với phường Mỹ Thạnh (TP. Long Xuyên) và xã Phú Thuận (Thoại Sơn, An Giang), dễ dàng nhận ra xóm hến khi thấy mỗi nhà đều xây bếp lò dưới bến sông để luộc hến.
Sáng sớm, xóm hến vắng người, ngồi nhâm nhi tách trà, ông Nguyễn Ngọc Tư (66 tuổi), người kỳ cựu trong nghề, cho biết: “Dù là khác địa giới hành chính nhưng vùng này được gọi chung là khu Bờ Ao. Nghề hến xuất hiện từ sau giải phóng miền Nam và chúng tôi bám trụ với nghề từ đó”.
Dưới mé sông, gần ngay bếp lò trải đầy vỏ hến, xa xa vẫn thấy những chiếc nghe cào với đầy đủ dụng cụ, máy móc, lưới… neo đậu. Cũng theo ông Tư, do diện tích tự nhiên ít, dân cư đông đúc, người dân nơi đây đa phần ít đất sản xuất nên cào hến được xem là nghề “gia truyền” của những cánh mày râu.
Thế rồi, qua dòng chảy của thời gian, nguồn sản vật tự nhiên này không còn dồi dào như trước nữa. “Trước đây, thời chúng tôi làm nghề này tuy cực nhưng thịnh lắm, buổi sáng vắng tanh, cả xóm đi cào hến. Đi một chuyến là đầy ghe, mà không cần phải đi xa, chi phí thấp nên thu nhập ổn định.
Nhưng giờ, do hến tự nhiên không còn nhiều như xưa, cào có lúc trúng lúc thất, giá cả bấp bênh nên một số người dân chuyển sang lao động ở những nơi khác, có hộ vài ngày mới đi một chuyến” - ông Tư tâm sự. Nghề cào hến đi khắp xứ, những vùng dân khu Bờ Ao hay đến là: Vĩnh Thạnh Trung, Vịnh Tre, Tân Tuyến, Ba Thê (An Giang), Thốt Nốt, Ô Môn (Cần Thơ)… có khi đi qua tới Sa Đéc (Đồng Tháp), đến tận Long An, nói quen thuộc là đi “giáp xứ”.
Có lẽ, điểm chung của dân cào hến là làm theo hộ gia đình, không mướn nhân công, chủ yếu lấy công làm lời. 6 giờ sáng, chúng tôi đến cầu kênh Ranh, gặp anh Đoàn Văn Thanh (32 tuổi), đã có trên 10 năm trong nghề. Hai tay thoăn thoắt đảo chảo hến, anh cho biết: “Nhà có 1 ghe cào, 2 giờ sáng là 4 thành viên trong gia đình đã đi Tân Tuyến. Hôm nay, tôi phụ trách luộc hến, rửa và cân cho bạn hàng”.
Theo anh Thanh, thường giữa khuya là dân cào đã xuất bến, đến gần sáng họ tới nơi và bắt đầu làm việc cho tới khi mặt trời tắt hẳn. “Những năm trước, mỗi lần đi cũng trên 10 giạ, năm nay ít hơn. Giá cũng bấp bênh, hến nguyên con 2.000 đồng/kg, hến ruột khoảng 14.0000 - 16.000 đồng/kg. Trong khi đó, giá xăng, dầu tăng cao nên trừ chi phí, hôm nào cào trúng lắm cũng chỉ được trên 100.000 đồng/người” - anh Thanh nói.
Để bám trụ lâu dài với nghề, bên cạnh bán hến thương phẩm, một số người dân tận dụng ruột hến để nuôi thủy sản quy mô nhỏ theo hộ gia đình, mà chủ yếu là nuôi lươn trong bể ny-lon. Hầu hết người dân nơi đây tận dụng diện tích đất trống xung quanh nhà nuôi lươn trong bồn đất, tận dụng hến làm thức ăn cho lươn để giảm chi phí và tăng thu nhập.
Anh Mai Ngọc Hoàng nuôi 3 bồn lươn trong bùn (mỗi bồn 32m2), chia sẻ: “Mỗi bồn, tôi thả 1.000 con lươn giống, mỗi lần cho ăn trộn thức ăn công nghiệp với hến theo tỉ lệ 1:3, qua một thời gian thấy lươn tăng trưởng nhanh, mà lại giảm được chi phí thức ăn đáng kể nhờ tận dụng nguồn hến sẵn có. Đây có thể xem là hướng đi mới đối với dân cào hến”.
Có thể bạn quan tâm

Những ngày này, khách hàng tấp nập về xã Lương Phong (Hiệp Hoà- Bắc Giang) thu mua bưởi Diễn đưa đi tiêu thụ khắp nơi trong cả nước. Những trái bưởi vàng tươi, thơm ngát giữa cái rét đậm cuối năm mang lại niềm vui cho người dân nơi đây.

Là đảng viên trẻ, gánh vác trọng trách tuyên truyền, vận động nông dân phát triển kinh tế, anh luôn đi đầu trong phong trào sản xuất, tìm hướng đi mới cho kinh tế của thôn, trong đó phát triển mạnh các loại cây rau màu chế biến xuất khẩu. Cùng đó, anh lãnh đạo nhân dân duy trì sản xuất lạc đông, trực tiếp tổ chức sản xuất, thu mua và bao tiêu sản phẩm.

Cần cù lao động, không ngừng tìm hiểu đưa vào thị trường những sản phẩm mộc dân dụng mới, Nguyễn Văn Toàn (ảnh), Chủ nhiệm Hợp tác xã (HTX) đồ gỗ mỹ nghệ Toàn Thịnh đã góp phần xây dựng vùng quê Trung Đồng, xã Đức Thắng, huyện Hiệp Hòa (Bắc Giang) ngày càng trù phú. Anh vinh dự là một trong ba gương mặt trẻ tiêu biểu của tỉnh nhận giải thưởng Lương Định Của năm 2012 do Trung ương Đoàn trao tặng.

Ngồi trò chuyện cùng tôi, ông Xưởng nguyên là Trưởng phòng Hành chính Nông Trường Yên Thế nhắc tới một câu chuyện gợi lại một thời khốn khó của Nông Trường mà cũng là khó khăn chung của cả đất nước. Nông Trường Yên Thế được thành lập ngày 3-1-1966, với tên gọi ban đầu là Nông Trường Quốc Doanh Yên Thế (tách ra từ Nông Trường Quốc Doanh Bố Hạ). Trải qua bao thăng trầm, tới ngày 6-11-2008 thì Nông Trường giải thể để thành lập xã Đồng Tâm. Để có cái tên Đồng Tâm là cả một sự trăn trở của bao người. Anh Dương Văn Thế, Chủ tịch UBND xã tâm sự cùng tôi: “Đảng ủy bàn bạc tìm được tên rồi còn tranh thủ xin ý kiến của các đảng viên lão thành, những cán bộ chủ chốt của Nông Trường nay đã về hưu.” Mọi người thống nhất với tên mới Đồng Tâm. Một cái tên gợi lên bao điều: Là ý chí quyết tâm của Đảng bộ với 200 đảng viên; là sự đồng lòng chung sức của cả một xã mới với 788 hộ và 2.651 nhân khẩu.

Cùng với việc xây dựng ổn định đời sống văn hóa, chị em phụ nữ ngày càng khẳng định vị trí, vai trò quan trọng của mình trong các phong trào ở địa phương nhất là phong trào thi đua phát triển kinh tế, xóa đói, giảm nghèo mang lại cuộc sống ấm no, hạnh phúc cho gia đình. Một trong những tấm gương đó là chị Nguyễn Thị Huấn - Chi hội trưởng Chi hội Phụ nữ tổ dân phố Vĩnh Ninh 2, phường Hoàng Văn Thụ, thành phố Bắc Giang Chị Nguyễn Thị Huấn bắt đầu chuyển đổi từ nghề nông sang nghề trồng hoa, trồng đào từ năm 2005. Được biết, trước kia kinh tế gia đình chị gặp rất nhiều khó khăn, chủ yếu chỉ trông chờ vào mấy sào ruộng. Sau khi Thành phố mở rộng thu hồi đất, gia đình chị bắt đầu đi thuê đất làm kinh tế gia đình, và chuyển sang trồng đào, trồng hoa mỗi năm thu được gần trăm triệu đồng.