Phát huy tiềm năng vườn cây ăn quả ở Gò Công Tây

Là huyện nằm trong vùng ngọt hóa Gò Công, Gò Công Tây đang tích cực phát huy hiệu quả mạng lưới kênh rạch dẫn ngọt, rửa phèn, cải tạo đất đai, phục vụ sản xuất của hệ thống để phục vụ mục tiêu tái cơ cấu nông nghiệp, đa dạng hóa cây trồng vật nuôi, giúp nông dân khai thác tốt lợi thế lao động, đất đai ổn định cuộc sống.
Ngoài dừa là cây trồng truyền thống phù hợp thổ nhưỡng vùng đất nhiễm mặn ven biển trong đó có Gò Công Tây, địa phương còn tích cực khuyến nông chuyển đổi sản xuất, khuyến khích nông dân cải tạo đất đai, lập vườn trồng cây ăn quả có giá trị kinh tế ở những nơi có điều kiện thuận lợi, tiến tới hình thành những vùng chuyên canh tạo ra nguồn nông sản hàng hóa dồi dào và có giá trị kinh tế đáp ứng nhu cầu thị trường.
Đáng chú ý, huyện Gò Công Tây đang triển khai có kết quả dự án xen canh ca cao trong vườn dừa ở các xã trọng điểm: Vĩnh Hựu, Thạnh Nhựt, Vĩnh Bình, Long Vĩnh, Thạnh Trị trên diện tích trên 230 ha.
Hàng năm, bà con thu hoạch đạt sản lượng trên 800 tấn quả ca cao, góp phần giúp nông dân vùng trồng dừa tăng thu nhập gấp đôi so với trước đây.
Riêng thanh long cũng là cây trồng mới cho triển vọng kinh tế khá.
Hiện nay, diện tích thanh long toàn huyện đạt gần 200 ha, cho sản lượng hàng năm khoảng 25.000 tấn đáp ứng tiêu dùng và xuất khẩu.
Có thể bạn quan tâm

Sau khi rụng sinh lý đợt 1, hiện vải thiều của huyện Lục Ngạn (Bắc Giang) đậu quả đạt khoảng 80% trong tổng diện tích 18 nghìn ha.

Sáng 28.4, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng cùng với Đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Hà Tĩnh đã có buổi tiếp xúc cử tri tại huyện nghèo ven biển Lộc Hà.

Theo Sở Nông nghiệp và Phát triển nông thôn Tuyên Quang, đến nay tỉnh đã có 11 sản phẩm nông sản được chọn để triển khai việc đăng ký nhãn hiệu hàng hóa.

Hơn 25 năm nay, 48 hộ dân ở tổ 4, thôn Kế Xuyên 1, xã Bình Trung, huyện Thăng Bình, tỉnh Quảng Nam, đã thoát nghèo, nuôi con ăn học nhờ trồng rau diếp cá. Địa phương đang xây dựng thương hiệu cho loại rau này.

Nhốt gia súc, gia cầm dưới gầm sàn nhà ở là thói quen lâu đời của bà con các dân tộc vùng cao nói chung và trên địa bàn tỉnh Cao Bằng, bởi xuất phát từ việc muốn bảo vệ gia súc khỏi bị thú dữ ăn thịt, cũng như để tiện quản lý, chăm sóc vật nuôi.