Xóa vòng luẩn quẩn cho nông dân

Đành rằng, theo quy luật thị trường, giá cả lên xuống là lẽ thường tình nhưng xuống tới đáy là thảm họa. Vừa rồi, thanh long Bình Thuận rẻ hơn bèo.
Tiền bán không đủ trả công hái nên nhiều chủ vườn bỏ mặc cho trời. Hái xong đổ đống, đến bò cũng chê, không thèm ăn vì quá ngán. Nông dân cứ tất tả chạy theo phong trào, chỉ thấy lợi trước mắt.
Không có cả kế hoạch sản xuất lẫn tiêu thụ sản phẩm. Cứ thấy ai ăn khoai là “vác mai đi đào”.
Nhiều cây trồng không chỉ cung vượt cầu mà các chủ vườn còn giành giật, phá giá, mạnh ai nấy bán khi tiêu thụ nên bị ép giá tơi tả.
Lắm nhà vườn điêu đứng nhưng diện tích thanh long cứ ngày mỗi gia tăng, kèm theo sâu bệnh và chất lượng giảm sút.
Chuyện tiền bán không đủ trả công thu hoạch đâu chỉ có thanh long.
Cùng số phận còn có dưa hấu, mận, cam…
Có những loại cây làm giàu nhanh chóng, một thời tiếng tăm lừng lẫy cũng chung số phận mà “tiêu - điều” là điển hình. Gần đây là nạn chặt bỏ cả cây cao su lẫn cà phê để trồng tiêu vì mủ cao su lẫn hạt cà phê đều rớt giá thê thảm còn hạt tiêu thì tăng giá.
Có người bảo do kẻ xấu kích động, đầu cơ để phá hoại. Có thể phần nào đúng nhưng cái chính là nông dân chưa được trang bị kiến thức lẫn kỹ năng để tự vệ và phản kháng trước những quy luật nghiệt ngã của kinh doanh.
Tại sao cứ để nông dân chạy theo phong trào “chặt - trồng” mà thiếu sự quy hoạch định hướng, cảnh báo và cả ngăn chặn.
Tại sao không tìm cách nâng cao năng suất và chất lượng sản phẩm thay vì mở rộng diện tích? Nhà nước, cụ thể là Bộ NN-PTNT và chính quyền địa phương lẫn các hiệp hội ngành nghề lâu nay cứ đứng ngoài cuộc, bỏ mặc nông dân tự bơi giữa sóng gió?
Thay vì tập trung sản lượng cao su để xuất khẩu thô thì hãy nỗ lực để xuất khẩu sản phẩm cao su chế biến. Lợi gấp nhiều thứ và nhiều lần. Bởi đất đai không thể sinh sôi như con người.
Bao nhiêu diện tích rừng đã bị tàn phá để trồng cao su, tiêu, điều, cà phê...?
Hậu quả thế nào thì ai cũng thấm thía.
Sản xuất nông nghiệp không phải là canh bạc may rủi để nông dân vét túi ăn thua.
Trách nhiệm của nhà nước và các hiệp hội ngành nghề là phải nhanh chóng tìm cách giúp nông dân xóa cái vòng luẩn quẩn “chặt - trồng, trồng - chặt” cùng điệp khúc “được mùa, mất giá” đã dai dẳng quá lâu.
Có thể bạn quan tâm

Những ngày này, hàng trăm hộ nông dân huyện Quỳ Hợp (Nghệ An) đang bắt tay vào thu hoạch vụ cam chính. Năm nay, cam Vinh được mùa. Tuy nhiên, hầu hết các hộ trồng cam phải tự tìm đầu ra, nguồn tiêu thụ khá bấp bênh...

Cứ đến tháng 9, 10 âm lịch, ngư dân đưa tàu lên bờ tu sửa cho chuyến biển mới vào cuối năm. Biển động, tàu nằm bờ “làm nước”, tiền của cứ thế “đội nón” ra đi. Bao nhiêu âu lo bủa quanh xóm làng nghề biển trong mùa... ra tiền.

Hiệp hội Lương thực Việt Nam (VFA) dự báo xuất khẩu gạo cả năm 2015 của Việt Nam có thể đạt xấp xỉ 8 triệu tấn, và tình hình xuất khẩu gạo còn tương đối khả quan trong những tháng đầu năm 2016.

Doanh nghiệp và người chăn nuôi “bắt tay” để sản xuất và tiêu thụ sản phẩm, cắt giảm khâu trung gian, nhằm giảm chi phí, tăng chất lượng, giúp người tiêu dùng được sử dụng sản phẩm “sạch”, chất lượng, giá hợp lý nhất… Đó là mô hình về chuỗi liên kết đang được Hà Nội thực hiện.

Tiếp nối cuộc trao đổi trước, trong cuộc trao đổi này, TS Đặng Kim Sơn đề xuất phải ưu tiên dành đất đai, thu nhập cho nông dân, khuyến khích nông dân giỏi ở lại sản xuất...