Cái giật mình khi quả vải Việt đi Mỹ

Nông dân “giật mình” vì một quả vải miền Bắc muốn sang Mỹ, phải vượt ngàn km “quá cảnh” miền Nam.
Các DN giật mình vì cả ngàn km ấy là ngàn thứ chi phí, từ vận tải, cho đến bảo quản, và cả những thứ “không chính thức” khác.
Còn những người làm quản lý không thể không giật mình khi cái tối thiểu của tối thiểu về chất lượng xuất khẩu- chiếu xạ để diệt trừ vi khuẩn- cả nước chỉ có hai trung tâm. Và việc thực hiện yêu cầu tưởng rằng phải bắt buộc này chỉ được nhắc tới khi có đòi hỏi từ phía Mỹ.
Hôm qua, Bộ trưởng Cao Đức Phát đã có một cuộc kiểm tra cơ sở chiếu xạ đầu tiên của miền Bắc.
Chuyện rất đơn giản. Dây chuyền của Trung tâm Chiếu xạ HN có năng lực 20-30 tấn vải, nhãn mỗi ngày.
Cái thiếu chỉ còn là 9 tỷ đồng, khoản tiền nâng cấp kho lạnh mà hiện Bộ KHCN chưa bố trí.
Bộ trưởng Cao Đức Phát nói ngay: “Ngay trong tuần tới, tôi sẽ trao đổi với Bộ trưởng Bộ KHCN để có giải pháp hỗ trợ Trung tâm trong năm 2015”.
Rất quyết đoán. Và rất đáng để tin là ngay vụ vải tới, nông dân miền Bắc không còn phải rồng rắn đưa vải vào Nam nếu muốn xuất khẩu.
Bộ trưởng Phát cũng đã nói tới việc áp dụng- nhấn mạnh là trên diện rộng- các công nghệ an toàn vệ sinh thực phẩm, công nghệ nâng cao giá trị các loại nông sản như những điều kiện để nông sản Việt có thể “vươn tới thị trường xa, giá trị cao, và cạnh tranh được với nông sản các nước khác”.
Nông dân sẽ biết ơn ông nếu điều đó nhanh chóng trở thành sự thật chứ không dừng ở một lời hứa như họ vẫn nghe suốt mấy thập kỷ nay.
Xin cảm ơn Bộ trưởng vì sự quyết đoán của ngày hôm nay. Nhưng vẫn cần phải nhắc là còn có thêm một cái giật mình nữa. Cái giật mình của những người tiêu dùng trong nước.
Bởi nhu cầu ăn quả vải “Tiêu chuẩn xuất Mỹ” giờ đây đã trở thành thiết yếu khi đã rất xa rồi cái thời ăn lấy no, bất kể thứ gì, bất biết tình trạng.
Bởi chuyện tiêu chuẩn Mỹ cho người Mỹ và chẳng cần tiêu chuẩn gì cho đồng bào, ngẫm đi ngẫm lại thấy có gì đó bất ổn.
Bởi chỉ khi chất lượng quả vải bày bán vỉa hè trong nước cũng như quả vải xuất Mỹ thì trồng trọt nói riêng hay nông nghiệp nói chung mới có thể nói đến hai chữ “cạnh tranh”.
Bởi cạnh tranh ở trời ở bể gì mà vẫn thua ngay trên sân nhà thì liệu điều đó còn mấy ý nghĩa!
Có thể bạn quan tâm

Tuyên Quang có gần 12.000 ha mặt nước nuôi trồng thủy sản, trong đó có 8000 ha hồ thủy điện Na Hang có thể nuôi cá lồng, bè và nuôi cá eo nghách. Ngoài ra Tuyên Quang còn có hàng trăm km sông, suối chảy qua địa bàn tỉnh có thể tận dụng để phát triển nuôi thủy sản, 698 ha ruộng trũng cấy lúa kém hiệu quả có thể chuyển đổi sang nuôi thủy sản hoặc nuôi 1 vụ lúa, 1 vụ cá

Hội ND tỉnh Quảng Trị cho biết, đến ngày 20.6, 123/141 cơ sở (trên 87% số cơ sở ) hoàn thành Đại hội nhiệm kỳ 2012-2017. 5 huyện, thị (Hải Lăng, Vĩnh Linh, Cam Lộ, Đakrông và thị xã Quảng Trị) 100% cơ sở đã tổ chức đại hội.

Đến thôn Toàn Thắng, xã Bách Thuận (Vũ Thư, Thái Bình), ai cũng biết anh Nguyễn Văn Trọng, bởi anh là chủ vườn có tiếng với nhiều loại cây quý và đẹp.

Trước đây, với 9 sào đất, anh Đồng Chí Nghị ở ấp Bình Tân, xã Xuân Phú (huyện Xuân Lộc) trồng cây ăn quả nhưng hiệu quả kinh tế thấp. Năm 1994, anh quyết định cưa bỏ cây ăn quả để chuyển qua sản xuất rau màu. Do đất đai không bằng phẳng, có khoảnh cao, khoảnh thấp, anh Nghị đã tính toán bố trí cây trồng hợp lý. Với gần 4 sào đất cao được trồng bắp, đậu, 5 sào còn lại nằm vị trí thấp, anh trồng luân canh khổ qua, dưa leo, đậu ve và bắp trắng.

Trung tâm Nghiên cứu rừng ngập mặn Minh Hải (Viện Khoa học Lâm nghiệp Việt Nam) đã phối hợp với Viện Sinh học nhiệt đới trồng thí nghiệm ở Cà Mau ba loại cây, trong đó có cây chà là ăn trái rất có hiệu quả...