Cái giật mình khi quả vải Việt đi Mỹ

Nông dân “giật mình” vì một quả vải miền Bắc muốn sang Mỹ, phải vượt ngàn km “quá cảnh” miền Nam.
Các DN giật mình vì cả ngàn km ấy là ngàn thứ chi phí, từ vận tải, cho đến bảo quản, và cả những thứ “không chính thức” khác.
Còn những người làm quản lý không thể không giật mình khi cái tối thiểu của tối thiểu về chất lượng xuất khẩu- chiếu xạ để diệt trừ vi khuẩn- cả nước chỉ có hai trung tâm. Và việc thực hiện yêu cầu tưởng rằng phải bắt buộc này chỉ được nhắc tới khi có đòi hỏi từ phía Mỹ.
Hôm qua, Bộ trưởng Cao Đức Phát đã có một cuộc kiểm tra cơ sở chiếu xạ đầu tiên của miền Bắc.
Chuyện rất đơn giản. Dây chuyền của Trung tâm Chiếu xạ HN có năng lực 20-30 tấn vải, nhãn mỗi ngày.
Cái thiếu chỉ còn là 9 tỷ đồng, khoản tiền nâng cấp kho lạnh mà hiện Bộ KHCN chưa bố trí.
Bộ trưởng Cao Đức Phát nói ngay: “Ngay trong tuần tới, tôi sẽ trao đổi với Bộ trưởng Bộ KHCN để có giải pháp hỗ trợ Trung tâm trong năm 2015”.
Rất quyết đoán. Và rất đáng để tin là ngay vụ vải tới, nông dân miền Bắc không còn phải rồng rắn đưa vải vào Nam nếu muốn xuất khẩu.
Bộ trưởng Phát cũng đã nói tới việc áp dụng- nhấn mạnh là trên diện rộng- các công nghệ an toàn vệ sinh thực phẩm, công nghệ nâng cao giá trị các loại nông sản như những điều kiện để nông sản Việt có thể “vươn tới thị trường xa, giá trị cao, và cạnh tranh được với nông sản các nước khác”.
Nông dân sẽ biết ơn ông nếu điều đó nhanh chóng trở thành sự thật chứ không dừng ở một lời hứa như họ vẫn nghe suốt mấy thập kỷ nay.
Xin cảm ơn Bộ trưởng vì sự quyết đoán của ngày hôm nay. Nhưng vẫn cần phải nhắc là còn có thêm một cái giật mình nữa. Cái giật mình của những người tiêu dùng trong nước.
Bởi nhu cầu ăn quả vải “Tiêu chuẩn xuất Mỹ” giờ đây đã trở thành thiết yếu khi đã rất xa rồi cái thời ăn lấy no, bất kể thứ gì, bất biết tình trạng.
Bởi chuyện tiêu chuẩn Mỹ cho người Mỹ và chẳng cần tiêu chuẩn gì cho đồng bào, ngẫm đi ngẫm lại thấy có gì đó bất ổn.
Bởi chỉ khi chất lượng quả vải bày bán vỉa hè trong nước cũng như quả vải xuất Mỹ thì trồng trọt nói riêng hay nông nghiệp nói chung mới có thể nói đến hai chữ “cạnh tranh”.
Bởi cạnh tranh ở trời ở bể gì mà vẫn thua ngay trên sân nhà thì liệu điều đó còn mấy ý nghĩa!
Có thể bạn quan tâm

Ở tỉnh ta, các mô hình kinh tế hợp tác trong nông nghiệp như hợp tác xã (HTX), tổ hợp tác (THT) đã hình thành khá sớm, còn mô hình liên minh sản xuất (LMSX) thì chỉ mới ra đời cách nay 5 năm cùng với hoạt động của Dự án Cạnh tranh nông nghiệp (Dự án ACP) do Ngân hàng Thế giới (WB) và Cơ quan Phát triển quốc tế Canada (CIDA) tài trợ, Bộ NN-PTNT là cơ quan chủ quản.

Tây Nguyên là thủ phủ cà phê của cả nước với tổng diện tích trên 500.000ha, trong đó tỉnh Đắk Lắk có diện tích đứng đầu khu vực với trên 190.000ha. Tại Đắk Lắk hiện có 50.000ha cà phê đang bước vào giai đoạn già cỗi, hiệu quả kinh doanh thấp.

Hiện nay nông dân ĐBSCL đang bước vào thu hoạch rộ lúa hè thu. Mặc dù các doanh nghiệp tăng cường thu mua nhưng chỉ tập trung vào mặt hàng gạo nguyên liệu, khâu tiêu thụ lúa cho nông dân vẫn lệ thuộc vào thương lái. Chính vì vậy, nhiều nơi ở vùng sâu xuất hiện tình trạng “cò” thu mua lúa.

Nghị quyết giao Ngân hàng Nhà nước Việt Nam chỉ đạo điều hành tăng trưởng tín dụng phù hợp với mục tiêu đề ra, không để dồn vào thời điểm cuối năm; tạo điều kiện thuận lợi để doanh nghiệp tiếp cận nguồn vốn tín dụng ưu đãi; kiên quyết thực hiện tái cơ cấu các tổ chức tín dụng yếu kém, đẩy nhanh tiến độ xử lý nợ xấu, tăng cường kiểm soát hoạt động của hệ thống ngân hàng.

Ngày 30-7, UBND tỉnh tổ chức họp với các sở, ngành và địa phương để chỉ đạo một số giải pháp thực hiện tái cơ cấu ngành Nông nghiệp tỉnh Tiền Giang; định hướng, mục tiêu phát triển đến năm 2020 và mở rộng thị trường tiêu thụ sản phẩm nông sản của tỉnh. Ông Nguyễn Văn Khang, Chủ tịch UBND tỉnh; ông Lê Văn Nghĩa, Phó Chủ tịch UBND tỉnh chủ trì hội nghị.